Còn Chút Gì Để Nhớ - Nguyễn Nhật Ánh
Sách: Còn Chút Gì Để Nhớ - Nguyễn Nhật Ánh
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
Thể loại: Truyện Ngắn
Xuất bản: Đang cập nhật
Tổng số trang: 115 Trang
Đọc online: Vui lòng kéo xuống cuối bài viết
DOWNLOAD EBOOK
Vui lòng chọn định dạng ebook để download!
| ||
MUA SÁCH
Vui lòng chọn nơi mua sách!
| ||
Giới thiệu sách: Còn Chút Gì Để Nhớ - Nguyễn Nhật Ánh
Gọi là hẻm nhưng con đường dẫn vô nhà dì BA là một khoảnh sân tráng xi-măng của một
căn nhà nằm thụt sâu bên trong. Khoảnh sân chạy dđẍc theo hông của một dãy nhà bề thế và
đủ rộng cho xe ô-tô đi lọt.
Đi hết khoảnh sân dài độ ba chục mét, đụng phải căn nhà phía trong, quẹo phải là tới nhà dì tôi.
Khác với những tòa nhà lộng lẫy tôi vừa thấy ngoài phố, căn nhà của dì tôi trông có vẻ đơn sơ, mái tôn, vách gỗ, các phòng trong nhà ngăn bằng ván ép. Sau này tôi mới biết dì không có nhà riêng. Căn nhà hiện ở là căn nhà dì thuê của chủ tòa biệt thự bề thế đằng trước. Sau khi đã nhìn kỹ biển số nhà gắn trước cửa, biết chắc là mình không lầm, tôi rụt rè bước chân qua ngường cửa.
Ngồi trên đi-văng đằng trước là một người đàn bà đứng tuổi, mặt mày có vẻ phúc hậu . Tôi ngợ không biết đó có phải là dì Ba không.
Thấy điệu bộ lớ ngớ của tôi, người đàn bà hỏi:
- Cháu tìm ai?
Tôi đặt túi xách và va-li xuống đất, lễ phép thưa:
- Dạ thưa dì Ba...
Người đàn bà mỉm cười ngắt lời tôi:
- À, tìm dì Ba hả ? Bác không phải là dì Ba ! Bác là bác Tám nhà hàng xóm ! Nói xong, bác Tám quay vô trong, kêu lớn:
- Dì Ba ơi ! Có khách tìm dì nè!
Lát sau, dì Ba đi ra . Mặc dù đã lâu không gặp dì nhưng không hiểu vì sao vừa trông thấy dì tôi nhận ra ngay những nét quen thuộc. Dì có khuôn mặt tròn, đầy đặn, nụ cười cởi mở. So với hình ảnh trước đây của dì trong đầu tôi thì dì mập ra nhiều.
Tôi chưa kịp chào, dì đã lên tiếng:
- Cháu là Chương phải không?
Tôi trố mắt:
- Dạ ! Ủa sao dì biết?
Dì cười:
- Ba cháu có đánh điện cho dì, nói là cháu sắp vào.
Rồi dì nắm lấy tay tôi:
- Cháu mau lớn quá. Mới đó mà gần mười lăm năm rồi ! Nếu ba cháu không báo trước, chắc dì không nhận ra cháu đâu!
Bác Tám hỏi xen vào:
- Cháu dì ở ngoài quê mới vào đó hả?
- Dạ nó vào thi đại học đó, chị Tám! - Dì tôi đáp với vẻ hãnh diện.
Bác Tám chép miệng:
- Giỏi quá hén! Nhỏ xíu mà đã học tới đại học rồi!
Tôi chẳng hiểu bác Tám khen thiệt hay khen chơi. Thanh niên cỡ tuổi tôi, đứa nào mà chẳng thi đại học. Hay là tại vì bác Tám thấy tôi nhỏ con, tưởng tôi mới mười lăm tuổi. Sau này tôi mới biết bác có một đứa con gái trạc tuổi tôi nhưng mới học tới lớp mười một.
Sau khi hỏi thăm tin tức bà con ngoài quê, dì Ba giục tôi đi nghỉ:
- Cháu đi đường xa chắc mệt. Ra đằng sau tắm một cái cho mát rồi lên gác nằm nghỉ.
Đi hết khoảnh sân dài độ ba chục mét, đụng phải căn nhà phía trong, quẹo phải là tới nhà dì tôi.
Khác với những tòa nhà lộng lẫy tôi vừa thấy ngoài phố, căn nhà của dì tôi trông có vẻ đơn sơ, mái tôn, vách gỗ, các phòng trong nhà ngăn bằng ván ép. Sau này tôi mới biết dì không có nhà riêng. Căn nhà hiện ở là căn nhà dì thuê của chủ tòa biệt thự bề thế đằng trước. Sau khi đã nhìn kỹ biển số nhà gắn trước cửa, biết chắc là mình không lầm, tôi rụt rè bước chân qua ngường cửa.
Ngồi trên đi-văng đằng trước là một người đàn bà đứng tuổi, mặt mày có vẻ phúc hậu . Tôi ngợ không biết đó có phải là dì Ba không.
Thấy điệu bộ lớ ngớ của tôi, người đàn bà hỏi:
- Cháu tìm ai?
Tôi đặt túi xách và va-li xuống đất, lễ phép thưa:
- Dạ thưa dì Ba...
Người đàn bà mỉm cười ngắt lời tôi:
- À, tìm dì Ba hả ? Bác không phải là dì Ba ! Bác là bác Tám nhà hàng xóm ! Nói xong, bác Tám quay vô trong, kêu lớn:
- Dì Ba ơi ! Có khách tìm dì nè!
Lát sau, dì Ba đi ra . Mặc dù đã lâu không gặp dì nhưng không hiểu vì sao vừa trông thấy dì tôi nhận ra ngay những nét quen thuộc. Dì có khuôn mặt tròn, đầy đặn, nụ cười cởi mở. So với hình ảnh trước đây của dì trong đầu tôi thì dì mập ra nhiều.
Tôi chưa kịp chào, dì đã lên tiếng:
- Cháu là Chương phải không?
Tôi trố mắt:
- Dạ ! Ủa sao dì biết?
Dì cười:
- Ba cháu có đánh điện cho dì, nói là cháu sắp vào.
Rồi dì nắm lấy tay tôi:
- Cháu mau lớn quá. Mới đó mà gần mười lăm năm rồi ! Nếu ba cháu không báo trước, chắc dì không nhận ra cháu đâu!
Bác Tám hỏi xen vào:
- Cháu dì ở ngoài quê mới vào đó hả?
- Dạ nó vào thi đại học đó, chị Tám! - Dì tôi đáp với vẻ hãnh diện.
Bác Tám chép miệng:
- Giỏi quá hén! Nhỏ xíu mà đã học tới đại học rồi!
Tôi chẳng hiểu bác Tám khen thiệt hay khen chơi. Thanh niên cỡ tuổi tôi, đứa nào mà chẳng thi đại học. Hay là tại vì bác Tám thấy tôi nhỏ con, tưởng tôi mới mười lăm tuổi. Sau này tôi mới biết bác có một đứa con gái trạc tuổi tôi nhưng mới học tới lớp mười một.
Sau khi hỏi thăm tin tức bà con ngoài quê, dì Ba giục tôi đi nghỉ:
- Cháu đi đường xa chắc mệt. Ra đằng sau tắm một cái cho mát rồi lên gác nằm nghỉ.
Hy vọng bạn thích cuốn sách: Còn Chút Gì Để Nhớ - Nguyễn Nhật Ánh
No Comment to " Còn Chút Gì Để Nhớ - Nguyễn Nhật Ánh "
Xin chào! Nếu bạn có bất cứ đóng góp, câu hỏi hay thắc mắc nào vui lòng để lại bình luận dưới đây. Mỗi góp ý, nhận xét của bạn đều rất quan trọng với tôi. Tôi rất vui nếu bạn viết bằng Tiếng Việt có dấu. XIN CẢM ƠN!